ngã du tử

TỰ SỰ TÔI



 
            quê xưa từ độ xa người
       lòng như dòng suối ra khơi gọi nguồn
            hòa cùng biển lớn ngàn phương
       ô hay tan hợp sự thường là duyên
            chừng bao trăng mộng thật hiền
       chừng bao vò võ chung riêng cõi người
            tôi từ phiêu dạt bao nơi
       vẫn nghe thôi thúc có lời mẹ cha
            quê hương đâu chẳng là nhà
       cánh chim bạt gió cứ tha thiết hồn
            Em còn thắm một nụ hôn
       cho Em quên mấy nổi buồn lơ ngơ
            mai về lên đỉnh hái thơ
       trần gian còn lắm bơ vơ rất người
            dòng đời cứ mãi ngược xuôi
       tôi còn tôi-suốt một thời nhiễu nhương
            niềm tin giữa cõi đời thường
       giữ mình trong - gửi chút hương cho đời
            tấc lòng mua cuộc rong chơi
       tôi thương tôi, mãi ru lời quê xưa


                              

Được bạn: HB 26.12.2009 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TỰ SỰ TÔI"